Những ngày hè nắng đến độ bốn mươi tôi thích cảm giác nằm dài trên bãi cát và phía xa là màu xanh mời gọi của biển. Nắng ở Ý thật giòn, cái giòn tan của tuổi trẻ, của sự cuồng nhiệt và đam mê. Và trong nhiều giấc mơ của tôi về nước Ý ngày hôm qua, vẫn còn nguyên vẹn cảm giác ngọt ngào một ngày hè nơi có gió, có nắng, có biển và có “gelato”.
“Annamo a magna un gelato, ti va?” (Andiamo a mangiare un gelato, ti va?) Chúng ta đi ăn kem nhé? Giấc mơ của tôi về ngày hè ấy là một chầu kem sau buổi chiều tắm nắng, buổi tối dạo bước trên phố cổ chỉ đề dừng lại ở một gelateria (tiệm bán kem) và để mình bay bổng trong cảm giác man mát dịu ngọt ấy. Kem Ý là thức ăn được yêu thích ở mọi lứa tuổi. Mọi người rủ nhau đi ăn kem để ngắm thành phố ngập nắng buổi chiều và thức chờ hoàng hôn buông trong một quán bar gần quảng trường chính, hoặc đơn giản chỉ để cảm thấy “cuộc sống ngọt ngào” hơn qua mỗi vị kem khi rảo bước buổi tối trên các con phố cổ. Người yêu nhau ăn kem để nụ hộn nồng nhiệt hơn, trẻ em ăn kem vì ham thích màu sắc của hàng trăm vị gelato, người lớn ăn kem để sống trong khoảnh khắc dễ chịu sau phút căng thẳng còn khách du lịch thì để thỏa mãn trí tò mò về cái thức dessert đầy quyến rũ ấy.
Người Ả rập mang mía đến với vùng đất Sicilia từ thế kỉ thứ IX và người ta nghĩ ra cách để làm “sorbetto” (đá xay với hoa quả). Đường mía cùng với hoa quả được trộn trong đá xay và được bảo quản lạnh bằng cách cho thêm một chút muối vào đá. Ít ai biết rằng, cái nôi của kem Ý lại từ thành phố Sicilia, một trong hai hòn đảo đẹp tuyệt vời miền Nam nước Ý. Từ ý tưởng “sorbetto” ấy, quý ngài Ruggeri ở Firenze của chúng ta đã nghĩ ra cách trộn thêm vào hỗn hợp hoa quả thứ panna ngọt béo cùng với kem zabaione, và như vậy, món “gelato” lần đầu tiên ra đời trong bữa tiệc cưới của Caterina de’ Medici và Enrico d’Orleans (vua nước Pháp từ 1547-1559) tại Paris.
Nói nơi nào ở Ý có kem ngon thật khó bởi người ta có thể dễ dàng tìm kiếm gelato ở khắp nước Ý. Mỗi vùng, mỗi thành phố lại có vài địa chỉ ruột và người biết thưởng thức sẽ sẵn sàng xếp hàng chỉ để thỏa mãn cái thú vui có cây kem ốc quế ba, bốn vị thêm 5 cent panna trắng muốt. Người Ý có lẽ yêu kem cũng bởi sở thích ngắm nghía màu sắc của hàng trăm vị, mỗi lần chọn một loại khác nhau để tâm trí cùng bay bổng trong cái xứ sở diệu kỳ gelateria ấy. Ngày nắng ăn kem vị hoa quả, fragola (dâu tây), frutti di bosco (hoa quả rừng), mango (xoài), arancia rosso (cam đỏ), kiwi, limone (chanh)… Buổi tối lãng mạn hơn một chút thì ăn kem vị cioccolato (socola), nocciola (quả óc chó), pistacchio (hạt dẻ cười), stracciatella (vani kèm socola hạt)… Và đâu phải là đã kết thúc, dành cho người thích điều mới mẻ còn có vị champagne, vị vani rum, vị tiramisù… Ôi, chỉ thế thôi, 3 euro cho một cây kem ba vị kèm lớp panna (kem tươi) phủ trắng phía trên như núi tuyết đã đủ làm “ngậy” trái tim mọi người già, thanh niên và trẻ em. Có lẽ, ăn kem cũng là cách để nếm niềm hạnh phúc trong cuộc sống này.
Ơ thế mà kì lắm nhé, kem ở siêu thị có, ở gelateria có mà người ta vẫn cứ thích phải đến tận các quán ghi gelateria artigianale để chọn cho mình món ngon. Artigianale có lẽ bởi vì kem tươi hơn, sữa cũng ngon hơn và độ béo cũng ít hơn, thường chỉ chiếm 6-7% trong khi kem bình thường là 8-10%. Vậy là thay vì ăn một cốc, bạn có thể ăn thêm cốc thứ hai mà chẳng lo tăng cân.
Ngày nắng, ngày mưa hay ngày lạnh tôi đều thích ăn kem, đó là cái thú vui khó từ bỏ. Ăn kem ở Tràng tiền cũng thích, ăn ốc quế Thủy Tạ cũng vui ấy thế mà kem Ý có sức hút đặc biệt của nó. Ăn một lần rồi, khó có thể quên. Còn bạn thì sao? Hãy đến một tiệm kem Ý, chọn cho mình một ly thật ngon và thả tâm trí trôi theo nắng vàng, gió biển hay những ngôi sao của một buổi tối trên con đường trung tâm gần quảng trường thành phố. Đúng là thế đấy, đó là cách mà hàng triệu con tim nhớ về miền đất Địa Trung Hải yêu thương “Italia”.
Hương Giang