Khi nói đến ẩm thực nói chung hay đồ ngọt nói riêng người ta sẽ nghĩ tới các tiệm bánh thơm nức mùi bơ sữa, màu sắc rực rỡ đẹp mắt và các cô bán hàng với khuôn mặt niềm nở phết kem lên những chiếc bánh sinh nhật óng ả.
Đồ ngọt của Ý không cầu kỳ và bắt mắt như đồ ngọt Pháp, nhưng sự đa dạng cũng như phong cách ẩm thực giản dị rất đỗi tinh tế đó đã khiến không biết bao người phải sững sờ, để mà thỏa thích ngắm nhìn, hít hà hương thơm những chiếc bánh ngọt nhỏ bé và “đánh mất” mình trong cái vị ngọt lịm mê hoặc đó.
Đất nước hình chiếc ủng xinh đẹp của chúng ta được chia cắt thành ba miền theo địa hình, mỗi miền có những nét đặc trưng ẩm thực nhất định. Sự khác biệt địa lý cũng như thay đổi khí hậu, các mùa cũng là yếu tố tạo tính đa dạng cho ẩm thực Italia.
Nhưng tôi sẽ không dông dài về công thức các loại đồ ngọt, tả chúng kĩ lưỡng như cách người ta vẫn nói trên các trang ẩm thực phổ thông hay đánh bóng nó theo cách makerting nhà hàng. Tôi thích nói về phong cách dùng đồ ngọt của người Ý, cách người ta nếm nó ra sao và thưởng thức với loại rượu hay caffè như thế nào.
Trước hết là một “colazione” phong cách Italia. Colazione tiếng Ý nghĩa là bữa sáng. Nói tới bữa sáng Việt Nam chúng ta sẽ nghĩ ngay tới tô phở nghi ngút khói thơm mùi hành hay một nắm xôi lạc chấm ruốc. Người Anh thì thích trà và bánh ngọt, người Pháp sẽ chọn các góc caffè trên phố, ngắm đại lộ và thưởng thức món brioche (bánh ngọt tròn nhỏ có nhân socola) với tách caffè loãng kiểu Pháp. Thế còn Italia thì sao? Người Ý thích có bữa sáng ở nhà, một tách espresso pha bằng chiếc máy moka cổ điển hoặc một ly caffe latte (caffe có sữa) ăn kèm với bánh quy. Ăn sáng ở nhà cũng là cách để người Ý thể hiện tình cảm của họ. Buổi sáng thức dậy khoác chiếc áo choàng ra ngoài, các anh chàng người Ý của chúng ta sẽ đánh thức vợ hoặc người tình của họ dậy bằng một nụ hôn trên má và ly caffè nóng hổi đã sẵn sàng trên bàn. Có thể ngày mai mọi thứ sẽ thay đổi, nhưng hôm nay với ly caffè này họ đã là của nhau, caffè cũng giống như một lời nguyện ngọt ngào, cái cách âu yếm mà theo tôi kì diệu hơn rất nhiều mọi điều hào nhoáng khác. Nhưng cũng không thể không nói “colazione” ở quán bar kém phần thú vị. Tôi thích nói nhiều hơn đến các autogrill trên mỗi chặng đường cao tốc vào lúc sáng sớm. Tôi thích cái cảm giác đi vào các tiệm autogrill ấy, một thế giới đủ màu xa lạ và uống một ly cappuccino ăn kèm với cornetto (bánh sừng bò) để ngắm những người thức dậy từ sớm hoặc những kẻ đi chơi về muộn, dừng lại và chọn cho mình autogrill như một điểm dừng chân lý tưởng cho việc nạp năng lượng. Ngược lại với sự xa lạ bâng khuâng ấy, các quán bar trong trung tâm mang trong mình màu sắc của sự chuyên nghiệp đặc biệt. Tôi luôn khâm phục các chàng trai, cô gái phục vụ trên các quán bar, bởi trí nhớ siêu phàm của họ với đủ loại caffè đa dạng, bởi sự khéo léo của họ khi tạo hình trên lớp sữa của cappuccino, bởi sự vui vẻ, thân thiện của họ khi tặng cho ta thêm một gói đường canna nữa mà không chút gì phàn nàn. Quán bar là nơi người ta ăn vội, uống vội, cũng là nơi người ta chào nhau trước giờ làm việc, nơi cập nhật mọi tin tức sớm của buổi sáng, nơi người ta gắn bó với nhau theo một cách kỳ lạ nào đó.
(Hết phần một)
Hương Giang